Bài viết mang tên “Viết về Thầy” của Thầy Nguyễn Bảo Phúc gửi về cho chương trình viết tri ân “CHƯA BAO GIỜ TÔI QUÊN” nhân ngày 20/11.
Công ơn to lớn
“Chuyện một con đò dãi dầm nắng mưa
Lặng lẽ chở bao dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò…?”
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người. Và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, tôi muốn nói tới người thầy chủ nhiệm lúc tôi mới lên cấp 3. Thầy đã chắp cánh ước mơ, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những lời khuyên, những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin vào cuộc sống. Vâng, Thầy đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực.
Cảm ơn Thầy rất nhiều
Dù sau này tôi rời xa mái trường rời xa bạn bè, và quan trọng là thầy vẫn luôn quan tâm, hỏi thăm tôi và hướng dẫn cho tôi rất nhiều điều cho tới bây giờ. Tôi sẽ không giờ quên một người thầy vui vẻ, nhiệt tình, những gì thầy dạy bên tai tôi sẽ không bao giờ quên. Những khoảnh khắc tuyệt đẹp nhất sẽ chẳng thể nào phai mờ được mà vẫn mãi sáng lấp lánh trong trang lưu bút của tuổi đời học sinh thơ mộng.
Cảm ơn thầy nhiều lắm! Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì tôi muốn bày tỏ đối với thầy đã dạy dỗ tôi nên người. Chúc thầy luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.
Gửi đến thầy Phan Văn Bình, GV cấp 3 Trường THPT Hương Trà.
Chương trình “CHƯA BAO GIỜ TÔI QUÊN” là không gian nơi quý Thầy Cô được trở về là những người học trò năm nào, sống lại những ký ức thời áo trắng và nói lời tri ân đến những nhà giáo trong tim mình.
Xem thêm
> Kể chuyện Trồng Cây – Trồng “Người” tại PXU